Thơ Nguyên Lạc

 

Tuyet roi

 

 

 

 

ĐÊM TRẮNG TUYẾT

*
Em nghiêng nắng mùa rơi từ cành lá
Úa tàn thu gió lạnh gọi sa mù
Tôi cố với chút nắng vàng hiu hắt
Chạm một điều rất thật nỗi sầu thu!

Em có nghe trái tim ai rưng rức
Tôi nhớ người trắng cả đêm đông!
Bông tuyết rơi trắng cả một hồn
Oằn cành khổ cong đời cô lữ

Chim trốn tuyết bi ca tức tưởi
Người bạc đầu lạnh điếng hư không!

 

 

tranh Đinh Trường Chinh

 

 

TIỄN NGƯỜI

 

Đưa tang. mắt lệ tiễn người
Sao tôi vẫn thấy nụ cười của anh
Nhớ thời hai đứa lần khân*
Sao ta không ngỏ?
để trăm năm sầu!
.
Tiễn người xong. biết về đâu?
Tiễn tôi ai tiễn?
kiếp sau có là…?
……….
* Lưỡng lự, chậm chạp (tiếng Bắc)

 

 

 

Sân ga

 

CHẬM TRỄ

*
Lạc loài tôi. đêm. mòn đường phố lạ
Bóng đổ dài
phiến nhớ nhói lên tim
Sân ga hướng nào?
tôi đợi chuyến tàu em!
Có biết chắc con tàu sẽ đến?
.
Vẫn chậm trễ. thời gian đâu ngừng lại!
Để một người. ngồi. đầy mắt mây bay
Để một người. ngậm ngùi. nỗi tàn phai
Sầu bạc tóc
thanh xuân tà huy thẫm!
.
Nguyên Lạc

 

 

Đăng bởi nguyenlacthovan

Sinh tiền bất tận tôn trung tửu Tử hậu thùy kiêu mộ thượng bôi (Nguyễn Du)