Huỳnh Thị Quỳnh Nga
CÁNH THỜI GIAN
Chị đi qua đời mình
Trên đôi chân khô ráp
Những ngón tay tứa máu
Bởi vết cắt gian nan
Những chuyến đò đa đoan
Chở về đâu mùa thiếu nữ
Chị Người đàn bà vượt biển
Trên đôi cánh thời gian
TRÊN CÁNH ĐỒNG THIẾU PHỤ
Trên cánh đồng thiếu phụ
Người đàn bà cõng nắng
Đi qua mùa gặt
Tìm những hạt lúa vàng . thắp lên giấc mơ xanh…!
Tranh AiLan CongTang
PHIÊN KHÚC
Nghe mưa hạ về qua phố
Tóc mềm gọi gió xanh lên
Tia nắng hong vàng sợi nhớ
Ru mùa phiên khúc không tên
Ru em em còn đâu đó
Ru tôi vọng tiếng kinh cầu
Mắt phố nhạt nhòa bụi đỏ
Vai gầy bóng đổ xanh xao
Có kẻ ngô nghê như cỏ
Đợi mùa. Về ru chiêm bao
Tranh Nguyễn Sơn
ĐÊM QUA ANH NHẶT NỤ CƯỜI ĐỂ QUÊN
Em về thả sợi tóc xanh
Bay ngang qua ngõ tim anh chạm rằm
Đêm qua nở một nụ trầm
À ơi tình trót trăm năm ru tình
Bàn tay chạm bóng lặng thinh
Vành trăng nghiêng nửa một mình bóng trôi
Tóc xanh em thả về trời
Đêm qua anh nhặt nụ cười để quên!
Huỳnh Thị Quỳnh Nga
(Tác giả chuyển đến)