Lê Nghị
Tranh Nguyễn Sơn
MỘT THOÁNG QUÊ TA
Đang trưa mẹ gánh em gái nhỏ
Đặt ngồi thúng trước đồ thúng sau
Giữa đạn bay vèo bom pháo dội
Sáu tuổi theo mẹ chạy cắm đầu
Thanh bình lần đầu về quê cũ
Vách nhà sau trước đạn lổ chổ
Mẹ nói nhà cha xây kiên cố
Hoá hai bên giành chỗ đóng quân
Mỗi năm một bận về chạp mã
Cha chôn đất thánh gần giáo đường
Giáo đường chỉ còn nền gạch đỏ
Vẫn vọng lòng ai chiều tiếng chuông
Vẫn hàng tre cũ buồn phơ phất
Vẫn xóm nhà thưa chiều phủ sương
Vẫn con nghé ọ theo trâu mẹ
Bên bờ ruộng hẹp thấy mà thương
Bốn hai năm cũng dài ấy nhỉ
Xóm thưa nhà vẫn tranh xám màu
Có đêm đưa mạng xem ,mẹ khóc
Nghe ai còn rống cổ chửi nhau
Mẹ kể: – Hai cậu con du kích
Đá Bàn, Xuân Mỹ bỏ quên đời! (*)
Cậu giữa lại đăng lính biệt động
Dakto núi thẳm mục xương rồi!
Sùi sụt, ai như nhà tui không?!
Anh em giết nhau giờ tuyệt dòng!
Cốt ông bà ngoại đem chùa gửi !
Lệ ứa mắt, thẳm xa ngùi trông.
………
(*) – Đá Bàn: thuộc xã Ninh An
– Xuân Mỹ : thuộc xã Ninh Thọ.