Nguyễn Quỳnh Nga
THÁNG BA
Hoa gạo tháng ba
đỏ trời thương nhớ
Em ngẩn ngơ buồn
Thơ thẩn nhặt hoa
Em mãi nhớ
Anh đi cuối mùa hoa gạo
Buổi chia tay
Xao xuyến cánh hoa bay
Em mãi nhớ
Mối tình nghèo dang dở
Mưa tháng ba
nức nở đợi anh về
Hoa gạo rực trời
một mối tình quê
Em đốt cháy
con tim mùa nhung nhớ
KÍ ỨC THÁNG BA
Kí ức tháng ba, cháy trời hoa gạo.
Nhớ con đường xưa. sao chẳng trở về?
Kí ức tháng ba, gạt bỏ u mê
Anh tiếp bước những vụng về vấp ngã.
Con đường quen bây giờ xa lạ
Chỉ mình ta bên ngã rẽ chông chênh
Con đường xưa nay đã bồng bềnh
Nụ cười đó thênh thang anh bước.
VƯỜN XƯA
Mây qua chốn cũ , người xưa vắng
Gió lại vờn hoa, bên giếng xưa
Ta nghe góp nhặt từng nhung nhớ
Hỏi đất hỏi trời đâu tuổi thơ?
Ta đi gió lạnh chiều năm cũ
Mẹ đứng hao gầy bao xót xa
Cha ngước nhìn mây qua vườn nhỏ
Ấp ủ bao điều chưa nói ra.
LỐI XƯA
Lối nhỏ em về
Hoa xoan vương vấn
Em thẩn thờ
ngơ ngác ngắm hoa sưa
Hoa gạo bên sông
Nửa mùa chiếc bóng
Ai phiêu bồng
theo tiếng sáo đong đưa
ĐỢI ANH VỀ
Em đợi anh về, anh biết không?
Bóng anh biền biệt bên kia sông
Mây chiều nhuộm thắm, lòng hiu quạnh
Tí tách giọt buồn rơi mênh mông
Anh đã đi rồi có lại không?
Ai đem cách biệt núi ngăn sông
Ai đem lưu luyến gieo sầu nhớ
Em đợi anh về, bên kia sông.
LY BIỆT
Ta biết nhau chừ đã mấy đông
Bao nhiêu ấn ái bấy mặn nồng
Một hôm xuân đến ta xa cách
Anh đã trở về bên kia sông
Ta xa nhau chừ đã mấy thu
Ngàn thu vĩnh biệt cõi sương mù
Tình ta thôi hết.thôi xa cách
Biền biệt mây trời cõi thiên thu .
Tranh Nguyễn Sơn
TẮT LỬA LÒNG
Hình như ai đó vừa ra đi
Dấu vết đằng sau còn lại gì
Mong manh tim nhỏ hồn tan vỡ
Giọt sương nào còn đọng trên mi
Tôi đã đi rồi người biết không?
Tim tôi đã hóa đá mùa đông
Mùa xuân không ấm, mùa thu chết.
Người giết tôi rồi, người biết không?
Tôi đã đi rồi, lưu luyến không?
Ai đem bia đá đắp mộ lòng
Ai đem đau đớn gieo tàn úa
Ai dệt lòng tôi, đau mênh mông.
Một sáng nhớ lời người bảo tôi.
Để rồi tôi chết lịm bờ môi
Để không sầu nữa, tm tôi nát
Nát cả tình tôi mến tặng người.
TÌNH HỜ
Em về nhặt cánh hoa xưa
Bao nhiêu thương nhớ cũng không vừa
Người xa xa lắm em mong ngóng.
Lệ úa bờ mi khóc tình hờ
Nguyễn Quỳnh Nga