Thơ Tác giả Du My
BẠC TÓC
ĐAU THEO QUỐC GỌI HỒN
Người lính năm xưa đầu đã bạc
Mà hồn xanh mãi với quê hương
Tha phương tri ngộ tình huynh đệ
Nhắc lại buồn vui chuyện chiến trường .
Khói lửa xác xơ màu áo trận
Đời trai giong ruỗi kiếp chinh nhân
Oai phong tô thắm trên màu áo
Sinh tử sá gì dưới bước chân .
Buông súng tháng tư vong quốc hận
Điếng lòng chiến mã hí đau thương
Trăng khuya nhỏ lệ trên cồn vắng
Khóc những oan hồn lạnh khói hương .
Giờ đã xa rồi chuyện nước non
Bạn xưa chinh chiến mấy ai còn ?
Đầu xanh không xoá sầu vong quốc
Bạc tóc buồn theo quốc gọi hồn .
BÀI THƠ TÌNH VIẾT MUỘN
Ta cho em bài thơ tình viết muộn
Bởi thuở xưa ta bận bịu quân hành
Ta tiếp nối những vần thơ bỏ dỡ
Tình đã già mà cứ ngỡ còn xanh .
Em đã đến như đóa hồng thượng uyển
Tóc xoã dài buồn liễu rũ mưa sương
Mắt em xanh gợn sóng nước trùng dương
Ta đã để hồn rơi vào diễn sắc .
Trời Boston có làm em giá rét
Con tim ta em cư ngụ qua đông
Ta vì em cũng để đời phó mặc
Em có vui xin nhuốm ngọn lửa lòng
Em có thấy đời giăng đầy cạm bẩy
Mà đường tình em vẫn cứ thong dong
Bởi từ thuở em vừa làm con gái
Ta đã ru em bằng điệu tình hồng .
Ta cảm tạ ân tình em màu nhiệm
Sưởi hồn ta ấm lại cõi lưu vong
Mai ta chết xin em đừng khâm liệm
Đốt xác ta vun bón những đóa hồng .
1996
……….
Trong tập thơ Chén Rượu Mời Người cùng với Phan Xuân Sinh
Bài thơ được Vĩnh Điện Phổ nhạc,Nguyễn Trọng Khôi viết hoà âm và hát .
Tranh Đinh Cường
DẠ TUÝ VÀ EM
Rượu nhập em mờ dưới mắt ta
Chập chờn kiều nữ hay yêu ma
Ta thằng thất trận rơi cung kiếm
Uống để quên từng nỗi xót xa .
Nâng chén sầu lên tận đỉnh mây
Đổ cho chìm lỉm thế gian này
Ta em còn lại trong thiên địa
Nâng chén ta cùng ngây ngất say
Ta hớp hồn em nhả bể đông
Em chơi vơi giữa cõi mênh mông
Ta cười ngặt nghẽo trong men rượu
Vĩnh viễn đời em chẳng có chồng
Ta vẽ em bằng chén rượu nồng
Chân dung mang bảy sắc cầu vồng
Áo em mỏng quá như tơ nhện
Nên mắt ta đầy những nét cong
Ta hát cùng em khúc tuý ca
Dìm em trong chén rượu hoàng hoa
Ta say ôm ngủ quên trời đất
Quên cả em và quên cả ta .
Tranh Nguyễn Sơn
NIỀM ĐAU CUỐI
Anh đơn độc trọn đời như bắc đẩu
Thắp ân tình rọi sáng những đêm sương
Em lạc lỏng như thuyền không bến đậu
Vẫn bồng bềnh giữa sóng nước trùng dương
Góp tuổi nhỏ ưu tư vào kỷ niệm
Cho âm thừa vang vọng đến mai sau
Thân xác đó áo quan đời khâm liệm
Anh giã từ bằng nước mắt trăng sao
Anh hoảng sợ xa vòng tay mời gọi
Màu sắc nào tạo nên kiếp con trai
Ôm dĩ vãng anh đi vào trận mạc
Đừng bao giờ hò hẹn với tương lai
Gửi lại em giọng hát buồn của đá
Trót cưu mang từ thuở lạc bến đời
Anh sẽ ngủ bằng niềm đau thánh giá
Chiều giáo đường mang cầu nguyện lên ngôi .
(1967)
DƯ MỸ